Mong ước...!
Mình về quê dịp tết năm nay... bao kỉ niệm ấm áp, vui vẻ ở quê nhà... trên đây...
Ừ, con cứ khăng khăng với mẹ rằng con đã lớn khi xin mẹ đi chơi xa cùng bạn bè, rằng con đã lớn khi xin mẹ cho con đi làm thêm kiếm tiền tự trang trải những sở thích cá nhân, rằng con đã lớn khi muốn tự lựa chọn quần áo, giày dép theo sở thích của mình… Nhưng mẹ vẫn nhìn thấy con là thằng con trai lớn xác ngày nào của mẹ, vẫn thích ăn những món mẹ nấu, đi ngủ quên tắt đèn khóa cửa và ra đường quên nón mũ khẩu trang. Con vẫn cứ cần những lời nhắc nhở của mẹ dù khi nghe mẹ nhắc, con lại lầu bầu: “Mẹ ơi, con lớn rồi mà”.
Nhưng đến hôm nay, bất chợt vào đúng ngày sinh nhật mẹ, mẹ mới nhận ra rằng con đã lớn. Con đã cùng cô bạn gái lùng tìm mấy ngày để mua món quà sinh nhật đúng ý mẹ: một cây chân đèn cầy thật xinh xắn. Không phải là những bông hoa trước cổng trường, không phải những bức vẽ màu thơ ngây, cũng không phải những đôi bông tai bằng nhựa xinh xắn… Tất cả những món quà con tặng mẹ từ thời còn là cậu bé học lớp 1, mẹ vẫn giữ gìn cẩn thận trong một chiếc hộp xinh xinh. Chúng làm mẹ cảm động theo cách khác. Còn hôm nay, khi nhận món quà sinh nhật của con… mẹ mới nhận ra: con trai mẹ đã lớn.
Con đã không còn chỉ biết ngồi vào bàn chờ bữa ăn mẹ dọn ra, mà con giành làm cho mẹ một bữa sáng để mẹ nằm ngủ nướng thêm chút nữa. Con đi học trưa không về cũng gọi điện nhắc nhở: Mẹ nhớ ăn cơm đàng hoàng nghe, đừng có ăn quấy quá vì không có con. Khi mẹ nói sẽ tới đón con về từ bến xe buýt, con nhắc mẹ: “Thôi, mẹ ở nhà đi, con đi xe ôm. Bớt ra đường là bớt những rủi ro mẹ à”.
Mẹ nhận thấy con đã lớn khi trong cốp xe con lúc nào bây giờ cũng có chiếc áo khoác ấm. Con hồn nhiên giải thích với mẹ: “Bạn Nga hay bị lạnh mẹ à, con phải mang phòng cái áo cho bạn những lúc đi uống café tối”. Những lúc chở mẹ đi đâu, con tự lấy nón bảo hiểm, đội lên đầu mẹ và chỉnh sửa sao cho ngay ngắn, cho mẹ không bị cấn, bị khó chịu, mẹ thấy mình hình như… bé nhỏ lại trong sự chăm sóc của con.
Con của mẹ chững chạc hẳn ra khi biết lui cui sửa cái này cái kia trong nhà. Những chuyện ngày xưa mẹ phải gọi thợ, con cười bảo mẹ: để đó cho con, chuyện nhỏ ấy mà. Mẹ bất ngờ khi con biết sử dụng những cờ lê, mỏ lết, tuốc nơ vít. Con hý hoáy làm, miệng huýt sáo rộn rã và mắt bừng sáng như cậu bé khi xưa chơi những món đồ Lego.
Và hôm nay, mẹ vào blog riêng của con, đọc những dòng trò chuyện, tâm sự của con, mẹ bỗng hiểu. Hiểu khi con đi mua quà 8/3 cho bạn gái, chợt nhìn thấy giữa những gấu bông và nước hoa là chiếc khăn quàng cổ cho mẹ ấm những buổi đi làm sáng. Hiểu khi nhìn bạn gái tươi rói sau ly kem là con nhớ đến chiếc bánh ngọt mang về cho mẹ. Hiểu khi con dạo phố bên bạn đêm thứ 7 là tâm trí lại nghĩ về mẹ đang cô đơn lụi cụi với công việc ở nhà. Bạn gái hiểu lòng con nên động viên: Cứ lo cho mẹ trước rồi hãy đến em.
Và thế là con đã lớn. Con đã lớn ngay khi nhận lên vai một lúc hai trách nhiệm song song: chăm sóc cho cả hai người phụ nữ mà con yêu thương. Tình yêu mang đến cho con những ý thức trưởng thành và bản năng che chở.
Sáng nay, con xin phép mẹ đưa bạn gái đi làm buổi đầu tiên, trước khi nhấn ga chạy xe đi, con còn quay lại dặn dò mẹ: Mẹ nhớ uống thuốc và uống sữa nhe mẹ. Mẹ thấy mắt mình cay cay, vì một điều hạnh phúc: Con đã lớn lên nhờ tình yêu.
Mình về quê dịp tết năm nay... bao kỉ niệm ấm áp, vui vẻ ở quê nhà... trên đây...
Hãy học cách viết những nỗi đau lên cát và khắc tạc những niềm vui và hạnh phúc bạn tận hưởng trong cuộc đời...