Yêu một người biết thêm một người!
Như đã tự hứa với lòng mình, trước khi vào Nam lập nghiệp, tôi sẽ gặp nàng cho dù đó không phải là lần cuối.
Ngồi đối diện với tôi là một người phụ nữ còi cõm, gầy guộc, nàng không còn mảnh dẽ như thời con gái, thời mà tôi đã từng yêu...!
Lấy chồng đã lâu mà chưa có con. Chồng ở xa, lương của nàng cũng chỉ đủ ăn và trả lãi ngân hàng mỗi tháng, bởi nhà nước cho vay trả nợ dần vào lương. Số tiền đó cũng đủ cho nàng xây một ngôi nhà cấp bốn. Cuộc sống của nàng ở quê như thế cũng đủ làm cho bao người ao ước. Nhưng đôi mắt nàng vẩn nhìn xa xăm...mơ hồ. Tôi không dám đụng đến nỗi riêng tư ấy! Nỗi đau làm vợ, làm mẹ của một người phụ nữ. Mặc cho chồng nàng vắng nhà thường xuyên, tôi vẫn riêng tôi và nàng đã là gái có chồng. Những đêm trăng sáng hẹn hò và lời hẹn ước năm nao giờ chỉ là kỹ niệm trôi vào dĩ vãng, có chăng là những giấc mơ.
"Anh uống nước đi, nước chè xanh đó! Ở quê mình mùa hè uống nước chè xanh là tốt lắm." Tôi như chợt tỉnh, thấy nàng mĩm cười, tôi buộc miệng:
- "Em có ân hận gì không?!"
- "Có gì đâu, yêu một người thì biết thêm một người ", nàng trả lời cộc lốc.
-" Chỉ đợi chờ anh lỡ may duyên phận không đến thì tôi ở giá à !, vá tình cảm chúng mình là kỹ niệm, một kỹ niệm đẹp trong đời.
Bây giờ tôi mới võ lẽ tỉnh mộng, giấc mộng đã ru tôi qua thời nong nỗi, và mai nầy, sau nầy ai lại rư tôi.
Xuân Huy