Yêu thương qua mau như chiếc lá ngả màu
Ngày lá rụng, lá lìa cây, lá khóc
Em vẫn sống giữa trời thu cô độc
Chạy trốn yêu thương, bỏ hết mộng đời.
Cuối trời thu nào, anh bước ra đi
Tưởng anh mang cả mùa thu đi mãi
Còn chút yêu thương thôi em giữ lại
Để giữa dòng đời em vơi chút cô đơn
Nhưng mùa thu vẫn trở lại gieo buồn
Giăng mây sầu giữa khoảng trời em sống
Em vẫn biết đường anh đi quá rộng
Chẳng bao giờ anh ngoảnh lại phía sau.
Yêu thương qua mau như chiếc lá ngả màu
Ngày lá rụng, lá lìa cây, lá khóc
Em vẫn sống giữa trời thu cô độc
Chạy trốn yêu thương, bỏ hết mộng đời.
Chỉ còn mùa thu ôm ấp em thôi
Thu cũng khóc, cũng buồn như em đó.
Anh biết không ngày duyên tình tan vỡ
Em vẫn đợi anh về hàn gắn yêu thương
Mỗi hàng cây, mỗi góc phố, con đường
Hai đứa mình qua , từng dấu chân em vẫn nhớ
Nhưng thời gian bảo em đừng chờ nữa
Anh đã yêu người, anh sẽ chẳng về đâu
Ngày qua ngày cũng không biết bao lâu
Thay vì nhớ anh em nhớ thu da diết
Đợi chờ mùa lá và cây ly biệt
Đợi nắng ngả vàng, đợi gió heo may qua.
Gió hát rằng: “ Có người đi rất xa
Người ấy đi chẳng bao giờ về nữa
Và có người từng ngày đêm thương nhớ
Mỗi độ thu về đếm lá rơi rơi”.