Đang tải...
 

Ngày đầu xa Huế...

Ngày đầu xa Huế...

   Tôi cũng là một người Huế, hiện đang ở Huế, và yêu Huế từ khi còn bé thơ cho đến tận bây giờ_ yêu đến nỗi khi có một thời phải xa Huế và tưởng chừng không còn được trở về Huế nữa tôi đã buồn khôn tả. Và khi được trở lại Huế, xe vừa qua khỏi địa phận Đà Nẵng ngay trên đỉnh đèo Hải Vân, tôi đã bắt gặp mình đang khóc ngon lành! Một tình yêu sâu nặng đối với quê hương trào dâng khiến tôi chẳng còn thấy xấu hổ vì khóc trước mặt mọi người.
   Huế thật yên bình, thật lặng lẽ. Nhịp đời đi ở Huế cho đến tận bây giờ vẫn cứ mang dáng dấp của một xứ sở trầm tư. Có nhiều người cho Huế chậm phát triển, Huế nghèo và quá giàu chất thủ cựu! Ý kiến này không phải không có lý, bởi loài người đã tiến vào thế kỷ 21 rồi, bởi 2 đầu đất nước và ngay cả Đà Nẵng gần bên cũng đã quá sôi động! Song vì Huế là Huế; vì nếu Huế cũng mang trong lòng quá nhiều sự tất bật, quá nhiều sự phồn hoa, quá nhiều hành trình công nghiệp thì liệu Huế có còn là Huế trong lòng những người yêu Huế?!
  Lòng tôi cũng giùng giằng như dòng Ô Lâu, nửa muốn quê hương mình giàu lên, người dân xứ Huế mình bớt nghèo, bớt khổ, nửa vẫn muốn Huế đừng đánh mất bóng dáng của chính mình!
  Có phải vì tâm trạng ấy, nổi niềm ấy mà Huế luôn không bứt thoát khỏi nổi day dứt của nhân tình?

Chia sẻ bài viết:

Bình luận bài viết:

Loading...
Mới nhất Cũ nhất

Bài viết liên quan

TƯ VẤN MIỄN PHÍ
Chat với chúng tôi qua Zalo
Chat ngay để nhận tư vấn
Gọi ngay để được tư vấn