Đang tải...
 

Khoảng cách vô hình

Khoảng cách vô hình
Ngày hôm nay con đọc được một bài báo trên tạp chí viết về mẹ,con nhớ đến mẹ,tự nhiên muốn được gặp mẹ,muốn ôm mẹ,muốn hôn mẹ,muốn được mẹ vuốt tóc,muốn được nghe những lời dặn dò yêu thương từ mẹ,và con muốn mọi thứ đều là sự thật... Con nói với mẹ nhiều chuyện lắm,về cuộc sống của con một mình ở thành phố này,về những người bạn của con,về tình cảm đơn phương của con,về những giọt nước mắt,về những vết thương trong tim mà con ko thể noí cùng bất kỳ ai.Mẹ ơi!con đau lắm,cứ phải giữ một mình,nhiều lúc con nghĩ mình thật sự buông xuôi,con vấp ngã và con lại tự đứng lên,một lần,hai lần,ba lần,..nhưng con không thể tự đứng lên được khi vết thương này chưa lành thì vết thương khác lại xuất hiện,con vô dụng quá phải không mẹ...Mẹ cười...

 


Nhưng mẹ ơi!Con cần nhiều hơn thế,con cần những lời chia sẽ của mẹ,con cần lắm một vòng tay của mẹ,con mong biết bao bàn tay mẹ lau giọt nuoc mắt cua con,con mong sao mẹ đến giúp con đứng dậy,nhưng...khoảng cách...nó vô hình lắn nhưng nó làm cho mẹ không thể bước đến bên con...nó để cho con của mẹ phải chịu đựng một mình,trong khi với đám bạn con mẹ là " nguoi bạn thân ".Con chưa bao giờ thất vọng về mẹ,chưa bao gio con trách móc mẹ,chỉ là...con muốn nghe mẹ nói "Mẹ yêu con".

Happy Vietnam women"s day to my Mom

Chia sẻ bài viết:

Bình luận bài viết:

Loading...
Mới nhất Cũ nhất

Bài viết liên quan

TƯ VẤN MIỄN PHÍ
Chat với chúng tôi qua Zalo
Chat ngay để nhận tư vấn
Gọi ngay để được tư vấn